“Hê, nhóc con gan lắm phải không?" Ngô Tiêu lại kéo Cận Dịch Thần qua, đã hơi cáu: “Đừng gây rắc rối, người ta là người một nhà, mày định qua làm gì?"
“Vậy anh cứ gọi chú Hàn suông vậy à? Có coi thầy là người nhà đâu, sao đến lúc bị gọi phụ huynh lại nhờ thầy đi hộ? Thấy thầy như vậy anh không lo à?"
“Anh mày cũng có bảo không lo đâu, " Ngô Tiêu bóp trán, “Nhưng mà chuyện này không đổ lên đầu Vệ Kha được, tình cảm hai cha con nhà đó tốt như vầy, sao lại ngược đãi chú ấy được? Mày nói như vậy, chẳng nói Vệ Kha, anh mày cũng tức đấy!"
“Anh cho là tôi quy chụp anh ta?" Cận Dịch Thần cười lạnh.
“… Không phải ý này, nhưng là cũng không thể nói lung tung, anh tin tưởng Vệ Kha không phải cái loại vong ân phụ nghĩa."
“Chẳng lẽ anh nhìn không ra anh ta kiểm soát thầy cỡ nào à? Không chúng ta gặp thầy, thầy có nói với tôi hai câu đã bị anh ta trừng mắt nhìn, ── thầy rất sợ anh ta đấy, anh không nhận ra tí nào à? Hơn nữa, tại sao Vệ Kha vừa mới về thầy đã tránh qua nhà anh rồi, anh không tò mò thấy đang tránh ai à?"
Ngô Tiêu im lặng, buồn bực vò tóc, cảm thấy nhức đầu.
Những chi tiết kỳ lạ đó không phải hắn chưa từng nghĩ đến, tối qua lúc về trường vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng ── tại sao Vệ Kha vừa mới về, Hàn Dư liền trở nên nơm nớp lo sợ, thậm chícòn trốn qua chỗ hắn, tại sao lúc nãy đang nói chuyện, Hàn Dư lại cứ lén nhìn sắc mặt Vệ Kha, tại sao mới một ngày không gặp, mặt mũi trông cũng tiều tụy đi nhiều.